1- Sinh ra được làm người, đầy đủ 6 căn đã là phúc.
2- Gặp được Phật pháp, biết tu tập thực hành theo lời Phật dạy đã là phúc.3- Được sống trong quốc gia hòa bình đã là phúc.
4- Còn cha mẹ già để phụng dưỡng và báo hiếu đó là phúc.
5- Dù giàu hay nghèo, có nhà riêng hay ở trọ, nhưng vẫn có nơi trú mưa nắng ngày đêm, đã gọi là phúc.
6- Người tại gia, ông bà, cha mẹ dạy được con cháu điều thiện điều lành, hiểu rõ điều tội điều phước đã là phúc.
7- Các bậc xuất gia tu hành, thực hành lời Phật dạy, làm gương lành cho thế gian, đã là phúc của chúng sanh.
8- Được gần gũi bậc trí, được lễ lạy bậc từ bi giác ngộ đã là vô lượng phước báu trong cõi thế gian này.
9- Buổi sáng thức dậy, mở mắt nhìn thấy ánh nắng mặt trời, biết mình còn.. thở, thấy người thân chung quanh vẫn còn, đã là phúc, vì mỗi ngày trên thế giới này là ngày cuối của một số người trút hơi thở ra đi!
Nhìn lại, chúng ta mỗi ngày đều được sống trong phước báu. Nhưng chúng ta có khi lại cảm thấy đau khổ, mặc dù tất cả phước báu của chúng ta vẫn còn đó.
Và còn bao nhiêu chúng sanh, được sống trong an lành, nhưng tâm bị tham, sân, si não hại, tạo biết bao ác nghiệp. Khi quả trổ thì than ôi...Nặng thì mất mạng, nhẹ thì hao tài tốn của, nước mắt tuôn rơi. Nhưng quả chưa trổ thì chúng sanh không sợ. Hỏi lại xem, có gì gọi là vui khi tạo tội?
BẠN LÀ NGƯỜI CÓ PHÚC!
Tags:
Góc Tĩnh Tâm