Một ngày kia, Đức Phật đi hoằng hóa từ tỉnh này sang tỉnh khác, với vài người đệ tử đi theo Ngài. Đây là câu chuyện xảy ra trong những ngày đầu tiên.
Trong chuyến du hành, họ đi ngang qua một hồ nước. Họ dừng lại ở đó, và Đức Phật nói với một trong những người đệ tử của ngài:
- Thầy khát nước. Con lấy nước cho thầy từ hồ kia.
Người đệ tử đi đến hồ. Tới nơi, ông thấy vài người giặt quần áo trong hồ, và ngay lúc đó, một chiếc xe bò bắt đầu vượt ngang qua hồ. Kết quả là, nước hồ đã đầy bùn, dơ bẩn vì bùn bị khuấy lên.
Người đệ tử nghĩ thầm: "Ta không thể mang nước bùn nầy về cho Đức Thế Tôn uống được!”
Vì vậy, khi trở lại ông thưa với Đức Phật:
- Bạch Đức Thế Tôn, nước hồ giống như bùn. Con không nghĩ là uống được.
Khoảng nửa giờ sau, Đức Phật bảo người đệ tử lúc nãy quay trở lại hồ để lấy nước cho Ngài uống. Người đệ tử ngoan ngoãn quay trở lại hồ. Lần này, ông thấy nước hồ trong veo. Bùn lắng xuống và nước có thể dùng được. Cho nên, ông đã lấy nước vào nồi và mang về cho Đức Phật.
Đức Phật nhìn nước, và sau đó ngài nhìn người đệ tử rồi nói rằng:
“Con hãy nhìn cách làm cho nước trong: Để nước tự nhiên… rồi tự bùn lắng xuống, và sau cùng con có nước trong. Tâm của con cũng như vậy. Khi rối loạn, hãy để yên. Rồi chờ một lát. Rối loạn tự ngừng lại. Con không cần gắng sức. Bình yên sẽ đến. Mà không cần làm gì cả."
- Nguồn : Thuvienhoasen.org -
Tags:
Góc Tĩnh Tâm