Thế nhưng có những lúc một mình lại là lúc an bình và thanh thản nhất.
Suy cho cùng thì chúng ta sinh ra một mình, chết đi cũng một mình, và có những nỗi niềm không thể diễn tả cùng ai, chỉ có một mình mình biết.
Thế thì tại sao không tập làm quen sống một mình, hay nói cách khác, sống với chính mình? Có thể vì chúng ta không biết "mình là ai" và cảm thấy bất an, sợ hãi trước sự bất minh ấy. Câu hỏi muôn thuở "ta từ đâu tới, và đi về đâu" không bao giờ có câu trả lời rõ ràng nhất định, mà phải mỗi người tự tìm ra cho mình.
Chính những lúc ở một mình, không bị cuốn theo những cảnh tượng xôn xao bên ngoài, ta mới có dịp để nhìn lại chính mình, hay nói đúng hơn, trở lại với tâm mình. Tâm ta lúc nào cũng ở đó, như ngôi nhà quen thuộc bị bỏ quên, hay như người bạn tri kỷ nhưng lại không bao giờ được biết đến.
Vì vậy mỗi người xuất hiện trong cuộc đời bạn đều có nguyên do đó là :
- Có người đến vì yêu quý bạn, mang đến cho bạn sự ấm áp, lòng can đảm và dũng khí.
- Có người đến vì lợi dụng bạn, mang đến cho bạn sự thiệt thòi, khổ nhục
- Có người đến vì thử thách bạn, họ dạy bạn có lòng khoan dung và biết cách tôn trọng.
- Có người đến vì giáo dục bạn, giúp bạn trưởng thành, khiến bạn tự dè dặt, tự mình xem xét lại chính mình.
Nhưng, bất luận vì lý do gì, bạn cũng nên biết ơn họ, từng người từng người, bởi vì họ sau cùng đã giúp bạn hoàn thiện, giúp bạn trưởng thành.
Hãy tự nhủ rằng, cuộc sống nếu như dễ dàng, bạn đã không đến với nó bằng tiếng khóc.
Tags:
Góc Tĩnh Tâm